Bạn vừa rủ em nghỉ nửa ngày phép, cùng đến chơi tại một địa điểm đẹp đẽ và thanh bình ở phía đông thành phố. Em lừng khừng không dám quyết, càng chẳng thể tình thật cùng bạn rằng, nơi ấy, ngày xưa em từng đến với một người. Giờ đã xa xôi…
Nơi đó, hoa vàng li ti dưới bước chân, cỏ xanh mềm mượt, hàng cây rợp bóng, hồ nước nho nhỏ và hương sen dịu dàng. Nơi ấy, có những kỷ niệm bâng quơ mà da diết, khắc mãi trong lòng em, đứa con gái tưởng vô tư mà hay “khổ ngầm”, tưởng mau quên mà hóa ra thường len lén nhớ. Em biết nói sao đây, để bạn hiểu rằng, thành phố này, với em thân thương lắm, bao nhiêu con đường, góc phố, nhiều quán xá em giờ ngang qua, thờ ơ một cái liếc nhìn, nhưng lòng quặn lên bao mênh mang về một mối tình đã cũ.
Em vẫn nghĩ rằng, người ta yêu nhau, không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy nhau, hẹn hò, chia xa và quên lãng. Mà có khi, ký ức dội về giữa một mùa nắng cháy, thành phố phương Nam ngùn ngụt hơi nóng, ly trà sữa lẽ ra chỉ hợp với tuổi teen bỗng làm cho mát dịu cả lòng. Người ta trải cùng nhau bao nhiêu là ngày tình ngà ngọc, năm tháng phiêu du cùng những đổi thay của thành phố.
Thành phố vẫn đổi thay, nhưng mỗi địa danh, mỗi tên đường, mỗi hàng quán, thương hiệu dường như đều gợi nên nỗi nhớ. Bao nhiêu tình nhân yêu nhau ở thành phố này, tìm thấy nhau, giữ được nhau giữa những bon chen bộn bề của cuộc sống ngày càng nhanh hơn, hối hả hơn, lạnh lùng hơn? Em cũng không biết, khi mỗi ngày em hiểu ra rằng, chính mình cũng đang thay đổi, đang chẳng có thời gian và tâm trí để dừng lại, để tiếc nhớ.
Đã có lúc em muốn rời xa thành phố, chạy trốn khỏi nơi chốn có quá nhiều kỷ niệm. Ngỡ rằng như thế có thể giúp mình xoa dịu con tim đau, tưởng lãng quên có thể tìm đến bằng cách đừng đối mặt. Còn gì nhung nhớ hơn, khi mỗi ngày phải đi về quanh lối cũ, nhìn thành phố thân thương chẳng còn có ai kia song hành.
PNO
Nơi đó, hoa vàng li ti dưới bước chân, cỏ xanh mềm mượt, hàng cây rợp bóng, hồ nước nho nhỏ và hương sen dịu dàng. Nơi ấy, có những kỷ niệm bâng quơ mà da diết, khắc mãi trong lòng em, đứa con gái tưởng vô tư mà hay “khổ ngầm”, tưởng mau quên mà hóa ra thường len lén nhớ. Em biết nói sao đây, để bạn hiểu rằng, thành phố này, với em thân thương lắm, bao nhiêu con đường, góc phố, nhiều quán xá em giờ ngang qua, thờ ơ một cái liếc nhìn, nhưng lòng quặn lên bao mênh mang về một mối tình đã cũ.
Thành phố vẫn đổi thay, nhưng mỗi địa danh, mỗi tên đường, mỗi hàng quán, thương hiệu dường như đều gợi nên nỗi nhớ. Bao nhiêu tình nhân yêu nhau ở thành phố này, tìm thấy nhau, giữ được nhau giữa những bon chen bộn bề của cuộc sống ngày càng nhanh hơn, hối hả hơn, lạnh lùng hơn? Em cũng không biết, khi mỗi ngày em hiểu ra rằng, chính mình cũng đang thay đổi, đang chẳng có thời gian và tâm trí để dừng lại, để tiếc nhớ.
Đã có lúc em muốn rời xa thành phố, chạy trốn khỏi nơi chốn có quá nhiều kỷ niệm. Ngỡ rằng như thế có thể giúp mình xoa dịu con tim đau, tưởng lãng quên có thể tìm đến bằng cách đừng đối mặt. Còn gì nhung nhớ hơn, khi mỗi ngày phải đi về quanh lối cũ, nhìn thành phố thân thương chẳng còn có ai kia song hành.
PNO