– Đ. M! Đi đâu hết trơn rồi? Có đứa nào ỡ nhà không?
Đã hơn 8 giờ, vợ con hắn đã ra đồng, hoặc đi học. Căn nhà im lặng. Hắn cần phải ngũ một chút, suốt đêm qua hắn uống rượu rắn ngăm tắc kè, bìm bịp mà Sáu Thiên đem từ trại rắn Đồng Tâm về. Cơ thễ hắn bức rức khó chịu. Vào buồng hắn gieo mình xuống giường và đi vào giấc ngũ.
Con Tư Nga nó trúng mưa đêm qua khi cùng lũ bạn cấy đi soi nhái, vì cơn mưa đầu mùa đêm qua, lủ ếch nhái bắt cập ngoài đồng… Nó phát lạnh, nằm trùm mền, phía góc trong đầy bóng tối. Mưới Bầu nằm quá mạnh làm nó choàng tĩnh, nó muốn bò ra khỏi giường, nhưng không thễ. Người nó trỡ nên nóng hầm hập, miệng khô đắng, nó cần một miếng nước. Nó cố chống tay ngồi dậy nhưng rồi đỗ ập xuống cạnh Mười Bầu. Trong cơn mê ngũ, Mười Bầu choàng tay và chân ôm ngang người nó. Con Nga vùng vẫy gỡ tay chân hắn ra, làm hắn chợt tĩnh. Cái cảm giác đầu tiên là có gì đó mềm mại trong vòng tay và chân của hắn, sự mềm mại cuã vật khác giống, làm hắn nghỉ ngay đến vợ hắn. Mười Bầu siết chặt thêm, hắn lăn người nằm sấp lên thân hình kế bên.
– Ba! Con là Tư Nga nè ba. Nghe tiếng Tư Nga, hắn nuốt vội nước bọt, đứa con riêng của vợ hắn, làm hắn thòm thèm bấy lâu, con nhõ 16 tuổi, mà nỡ nang đẫy đà làm hắn thường ngẩn ngơ. Giã điếc, tay kéo quần, hắn lấy chân đạp giữa cạp quần con nhõ, và tay giật hàng nút áo. Tư Nga thở khò khè, chống cự yếu ớt.
Mặc kệ, như con sói đói mồi, hắn vén một bên quần, cây dùi của hắn bật ra. Không cần một tí sức mạnh, hắn cũng chiếm được sự trong trắng cuã đứa con riêng vợ hắn. Hắn bật ra ngũ ngay tức thì, trong khi con Tư Nga nằm khóc thút thít, nó không đủ sức kéo quần và gài lại nút áo. ***
Bên ngoài trời lại đỗ cơn mưa, đêm mưa chưa đủ nên sáng nay trời lại tiếp tục trút nước. Chị Ba Liểu tay cầm tàu lá chuối che đầu, chị chạy đến hiên nhà, tay vứt tàu lá, tay vuốt nước trên tóc, chị đi vội vào buồng lấy khăn lau mặt và đầu. Chiếc màn cửa buồng được vén lên.
– Trời! Ba Liễu không tin vào mắt mình, con Tư Nga nằm tô hô khóc thùt thít bên cạnh Mười Bầu. Cơn ghen và giận ào đến… Ba Liểu đấm lia liạ vào người Mười Bầu, miệng chị rít lên the thé.
– Thằng chó đẻ, anh hại đời con gái em rồi. Thằng khốn nạn. Con ơi là con sao lại được như vậy hở con? Con Nga khóc rống lên, nó trút sự tuĩ nhục qua tiếng khóc.
– Tại tui say quá, vả lại lở rồi.
– anh còn nói lở với cùi nửa hở? Thằng khốn nạn.
– Ai biễu nó nằm trên giường tui làm chi? Mười Bầu trơ tráo chống chế.
– Nó mới 16 tuổi thôi thằng chó đẻ. Mười Bầu lẩm bẩm bõ đi ra ngoài, chị Ba ngồi xuồng giường ôm con.
– Trời sao con nóng dử vầy nè? Chị chạy ra sau, lấy khăn nhúng nước đấp vào trán con Nga, tay chị run rẩy cài lại nút áo và mặc lại quần cho con, chợt tay chị đụng những vệt nước nhảo nhẹt, tanh tưỡi. Thôi hết rồi! Hết đời con nhỏ rồi.
Sau ngày khốn nạn, con Nga luôn tránh xa người cha dượng, nó nhìn tên này một cách khiếp sợ. Nó và má nó không dám báo CA, vì cả hai điều biết khi Mười Bầu nổi cơn, thi không có điều gì mà không thể xãy ra. Hắn là tay thảo khấu, những xã ven sông rạch, từ Sa Đéc, Đồng Tháp, Bến Tre bọn chúng không bỏ qua nếu thấy có cơ hội. Còn Mười Bầu, hắn tìm cách la cà gần con Nga.
– Nga á! Má thấy con nên đi Sài Gòn, đến nhà cậu Ba Tín ỡ nhờ đi con, chớ con ở đây má thầy không ổn đâu?
Tối đó chị Ba âm thầm sắp dặt ít quần áo, và sáng sớm chị đưa nó xuống đò đi Sài Gòn… Con Tư Nga gạt nước mắt, nó lià xa má nó và các em, lià xa cánh đồng và mảnh vườn, xa những đứa bạn cấy của nó mà lòng buồn rười rượi, nó không biết Sài Gòn ra sao? Cuộc sống nó sẻ ra sao?
Tại nhà cậu Ba, nó làm từ sáng đến tối, toàn là những việc không tên, dưới sự chỉ dẫn của mợ nó. Đổi lại ngày hai bữa cơm. Cậu mợ nó củng không giàu có gì. Sáng hai ngưới đẩy xe ba gát ra chợ Thị Nghè bán trái cây, các em đi học, nó ở nhà, quét, lau, nấu ăn, giặt đồ… chiều tối phụ cậu mợ khiên mấy giỏ cần xế trái cây vào nhà. Một sáng, khi mọi người đả rời nhà, Nga bắt đầu dọn dẹp.
– Chào em! Tư Nga ngước mắt nhìn về hướng tiếng chào, một người đàn bà khoảng 30 tuổi, mặt đầy phấn, ăn mặc kiểu cách, cổ và tay đeo nhiều vàng. Tư Nga chua bao giờ nó gặp người này.
– Dạ, em chào chị. Con Tư nhìn người đàn bà như dò hõi.
– À! Chị là Tuyết, ỡ đối diện nhà em, chị thấy em làm quần quật từ sáng đến tồi mà không nghỉ ngơi.
– Sao em ở đây mà không thấy chị?
– Chị đi buôn đường xa, lâu lâu về nên em ít gặp. Con Nga không trả lời, nó tiếp tục công việc của nó. Mà đầu óc luông nghỉ dến người đàn bà nhà đối diện…
– Người đâu mà đẹp quá, lai giàu có, Rồi việc làm, nó củng quên đi người đàn bà ấy. Vài ngày sau, nó gặp lại người đàn bà vào buổ sáng.
– Em ăn bánh bèo với chị nha! Người láng giềng ngồi trước nhà ăn bánh bèo. Nó thèm lắm, từ ngày lên Sài Gòn đến nay nó chưa được ăn sáng, đúng hơn là từ nào đến giờ nó không biết ăn sáng là gì. Lòng ngần ngừ.
– Cho nó một dỉa đi, thêm bánh ít trần nửa chị. Con Tư Nga đón nhận dỉa bánh, miệng lí nhí tiếng xuýt xoa. Sau buổi sáng đó, nó thường gặp chị Tuyết hơn, hai bên thường trao đổi về cuộc sống hàng ngày.
– Em làm lương tháng bao nhiêu?
– Dạ không có tiền đâu, ở dưới quê không có việc làm, em lên phụ cậu mợ. Nó không dám nói việc nó bị dượng ghẻ hiếp dâm.
– Em có muốn đi làm để có tiền không?
– Làm gì ở đâu? Chị.
– Đi buôn phụ chị, chị chia tiền cho em, lời nhiều chia nhiều, không đói đâu mà sợ. Rồi nó hẹn với chị Tuyết, nó trốn đi…
Chiếc taxi đưa chị Tuyết và nó ra thẳng khu du lịch Suối Tiên, và họ đón xe đường dài Bắc Nam…
– Uạ! Đi buôn sao không có hàng hở chị?
– Đừng lo, hàng đả đóng sẵn ngoài Bắc, chị em mình ra nhận về Sài Gòn bán mà thôi. Nga im lặng, lòng không nghi ngờ gì cả, nó nuôi hy vọng sẻ có nhiều tiền để giúp đỡ má nó. Trên đường đi, nó được ăn uống ngon và ngủ yên khi xe đang chạy. Đến đất Bắc, nó được đưa về Lạng Sơn, cùng ngụ chung nhà có hai người đàn bà và vài đứa con gái củng cùng tuổi nó. Gặp lại nhau họ cười đùa vui vẻ. Giọng nói Bắc Nam trộn lẩn, những lời đùa cợt tục tĩu. Một buồi tối có 2 người đàn ông đến nhà. Thằng Bắc răng hô, và một thằng nói tiếng miền Trung rất khó nghe.
– Nga nè! Em theo mấy anh đi nhận hàng, chị đi lo xe, mình ở đây 3 ngày rồi, mai trở về Sài Gòn… Họ đưa Nga đi bằng xe honda chở 4 trong đêm tối. Đường gồ ghề, đèo dốc, con Nga ngồi giữa người lái xe và thằng răng hô, nó ngộp thở bởi mùi mồ hôi của hai thằng. Nó rất khó chịu, vì mỗi lần xe dằn xốc, thằng răng hô ôm nó chặt hơn, tay thằng này cứ chà xát lên đùi, lên ngực nó. Họ dừng lại trước căn nhà sàn bỏ hoang của người dân tộc. Giờ con Nga cảm thấy nhẹ thở hơn.
– Đến rồi, xuống đi em, chiếc honda quay lại và biến đi trong đêm tối. Ánh đèn từ tay thằng nói tiếng trọ trẹ lóe lên, Nga lần mò trèo cầu thang lên nhà, thằng này bảo nó ngủ một tí sáng mai sớm sẻ có xe đi tiếp. Mò mẫm trong bóng tối, con Nga đụng vào cột nhà, mệt quá, nó dựa lưng vào cố dổ giấc ngủ, nhưng không thể nào được.
– Em không ngủ được hở? Thằng răng hô đả đến trước mặt nó từ lúc nào… Nga ngồi hẳn lại, hai tay ôm lấy đầu gối. Mắt nó nhìn về hướng tiếng nói. Có hơi thở mạnh bên tai, nó giật mình quay sang, vòng tay của thằng trọ trẹ đả choàng qua người và vật nó ngả xuống. Con Tư Nga chống cự quyết liệt, nó đạp, cào, miệng nó ú ớ vì bị bàn tay bóp chặt.
– Câm mồm! Tiếng quát cùng 2 tát tai, con Nga quay vòng, nó lồm cồm ngồi dậy…
– Ngoan nào đừng cưỡng, để các anh yêu nào.
– Em lạy 2 anh, Nga đả hiểu chuyện gì sẻ đến với nó. Một thằng đè, một thằng lột quần áo. Nó trần truồng trong đêm, thân thể nó phát sáng trong đêm tối của núi rừng. Thằng răng hô, rồi thằng trọ trẹ, rồi trở lại thằng răng hô… Nga hoàn toàn bị khuất phục sau những cái tát nẩy lửa, nó để mặc bọn quỷ muốn làm gì thì làm.
– Dậy, mặc quần áo nhanh lên. Con Nga ngất xiủ trước hai con sói đói mồi. Nó uể oải mặc lại quần áo. Nó bị lôi đi trong đêm tối. Rồi trước mắt nó, loe lóe ánh đèn pin, ánh sáng của củi lừa, đi gần nửa, có tiếng nói vang lên, với những ngôn ngử lạ tai. Một phiên chợ của vùng cao, đủ loại người, đàn ông, đàn bà, họ mặc quần áo sặc sở, tai đeo khoen to. Tại đây thằng răng hô để Nga đứng lại với thằng có tiếng nói trọ trẹ, nó bỏ đi, lát sau quay lại với mụ đàn bà, miệng vắt vẻo điếu thuốc lá. Chúng nó thì thầm, thỉnh thoảng mụ đàn bà nhìn Nga, rồi dúi cho thằng này tiền, chúng nó cười hô hố, rồi quay lại theo lối củ.
– Hai anh chờ em với.
– Chờ cái đéo gì! Đi theo em. Mụ đàn bà lôi ngược nó. Con Nga vùng vằng không muốn đi, nó muốn la lên cầu cứu. Như đoán được ý nó.
– anh cứ la, cứ kêu, xem có ai ở đây cứu anh không? Qủa thật, mọi người thờ ò trước sự lôi kéo của mụ… Con nhỏ lẽo đẽo theo mụ ta. Nó vẩn không biết chuyện gì sẻ xảy ra cho nó, Chân cẳng rã rời, nó muốn qụy xuống, Khi đi vào một làng thì trời đả sáng, nó thấy những người nông dân, vai vác cuốc, miệng phì phèo điếu thuốc, nó thấy sao giống ở Bến Tre quê nó. Rồi nó chợt nhớ lại ông cha ghẻ, nó đi sát vào người đàn bà như cần sự che chở. Mụ này bóp nhẹ cánh tay nó…
– Tới rồi, đừng sợ. Dì cháu mình vào đây ăn hủ tiú nha, dì đói rồi. Cái quán đơn sơ như cuộc đời nó. Một người đàn ông trạc tuổi cha ghẽ nó, đến ngồi xuống chung bàn, hắn nói gì với mụ đàn bà, mà Nga không hiểu, nó chỉ nghe những tiếng:
– Hảo! Hảo…
– Ăn đi cháu, mụ ta loáng một cái là sạch tô hủ tíu. Nga uể oải, rồi nó buông đủa…
– Sao! Không ăn hở? Ráng ăn đi.
– Con ăn không nổi…
– Không ăn thì thôi, bây giờ con đi theo ông này, ổng tên A – Ngầu…
– Không, con không đi đâu. Con Nga sợ sệt.
– Câm miệng, em đả bán anh cho ổng. Đi theo làm vợ ổng, không thôi ăn đòn bây giờ. Moi người nhìn sang khi nghe ồ ào, Người đàn ông nói gì đó, mọi người trở lại việc mình. Con Nga lại đi theo người đàn ông lạ, nó đến một căn nhà lá, nhỏ như căn nhà má nó ở dưới quê, phía trước là con rạch nhỏ. Người đàn ông vui lên khi hắn gặp một người đàn bà trong căn nhà đó. Hắn xì xồ, chỉ chỏ Nga. Mụ đàn bà đem đến Nga một bộ đồ vaỉ bông thô ráp, ra hiệu nó đi tắm ngoài bến nước. Nó chần chờ, vì từ nào dến giờ nó chưa bao giờ tắm ban ngày. Người đàn bà trợn mắt, chỉ vào bộ đồ nó đang mặc, rồi bịt mủi. Nó biết rằng, mình rất hôi hám sau những ngày không tắm. Phó mặc cho số phận, nó lầm lũi ra bến nước tắm rửa, kiểu tắm này nó quá quen thuộc khi ở dưới quê. Nó trở nên sáng sủa hơn, đẹp hơn khi được sạch sẽ, và củng ngộ nghỉnh khi nó mặc bộ đồ rộng hơn nó. Mụ đàn bà và gả đàn ông nhìn nó luôn miệng kêu…
– Hào! Hào… Rồi mụ chỉ dẫn ra dấu cho Nga giặt đồ, quét nhà, nấu cơm, vv… mỗi động tác mụ luôn miệng lặp đi lặp lại một từ. Nga đủ thông minh để hiểu mụ ta đang dạy mình nói. Tối đến, mụ kiểm soát Nga từng công việc, rồi chỉ vào cái giường duy nhất ra dấu đi ngủ. Nga và mụ đàn bà lên giường, nó chợp mắt vì quá mệt. Chợt nghe tiếng rù rì, và nụ cười hềnh hệch của gả đàn ông, Hắn đi đâu về, trước ngọn đèn dầu trên bàn, người đàn bà bò qua người Nga, mụ vào nằm bên trong. Gả đàn ông bên ngoài, nó lồm cồm ngồi dậy, co người lai và nhận ngay cù đạp của người đàn bà, nó ngả lăn quay. Gả đàn ông chộp lấy nó, với sự tiếp sức của người đàn bà. Nó trở nên trần truồng trước gả đàn ông. Nga không chống cự, nó nằm im chịu trận. Người đàn ông giày vò thân thể nó không thương tiếc, mỗi cái dập xuống của gả, là miệng Nga phát ra <hự. Hự> cái giường rung rinh, mụ đàn bà cười thích chí… Rồi gả đàn ông thỏa mãn, hắn lăn ra ngủ… Và hắn lại chồm dậy làm tiếp công việc truyền giống.
Sáng ra, gà vừa gáy, mụ đàn bà lôi nó dậy, ra dấu mặc lại quần áo và tiếp tục công việc mà mụ đả dạy trong buổi sáng qua… Ngày làm việc, tối phục vụ cho gả đàn ông, có khi một lần, củng đôi khi hai ba lần tùy hứng của gả. Từ từ, Nga hiểu rằng thằng Tàu, muốn có con nhưng vợ nó thì không thể và nó đả mua Nga làm máy đẻ cho nó…
Một buổi sáng, Nga thấy trong người khó chịu, nó không muốn làm gì cả, chén cháo trắng ăn với củ cải muối, mà mỗi buổi sáng ba người cùng húp, nó nhìn mà củng không thể ăn nổi. Một cái cốc trên đầu, đau điếng, gả đàn ông ra lệnh cho nó ăn. Nó húp vội chén cháo, nhưng rồi lại ói ra ngay. Người đàn bà làm lạ nhìn chăm bẳm sắc diện của nó, mụ vội chạy đi đâu đó và trở về với mụ đàn bà khác. Hai người đàn bà, xung quanh nó, xí xô, nắn bóp tay chân, nhìn mặt, sờ vú, giở áo nó lên, cả hai cùng ồ lên vui thích. Nga đả có thai, nó mang thai giùm người đàn bà, nó tạo niềm vui cho kẻ đả bỏ tiền ra mua nó…
Công việc nhà củng nhẹ hơn, khi Nga có thai, mụ đàn bà chia sẻ bớt cho nó. Nhưng cái ăn thì củng kham khổ, cho đến ngày nó trở dạ. Nó đẻ một thằng bé rất kháu khỉnh, dễ thưuơng. Đến bây giờ nó đả biết một số it tiếng Tàu. Nó hiểu gia đình chồng nó có 3 anh em. Thằng A – Ngầu là chồng nó, có vợ mà không có con. Nga không có bà già chồng, chỉ có cha chồng và hai thằng em chồng tên A – Cẩu và A – Phún. Căn nhà trở nên náo nhiệt hơn từ khi có tiếng khóc trẻ con. Đến khi đầy tháng, căn nhà nhỏ chứa đầy tiếng ồn ào và cười nói. Gia đình chồng và bạn bè tổ chức ăn nhậu. Đến khuya, mọi người ra về, Nga dọn dẹp bàn ghế, chén tô. Xong nó đi tắm ngoài con rạch như hàng đêm. Tất cả đối với nó như là một thói quen. Khi tắm xong nó trở vào, ông gìa chồng gọi nó lại. Hắn líu lo một hơi dài và đẩy nó vào buồng. Nó đi vào nhưng không thấy đứa con, chỉ có 3 thằng đàn ông chờ nó với những nụ cười nham nhở, nó vội quay trở ra, ông gìa chồng ôm chặt nó. Trong phút chốc, nó không còn mảnh vải che thân, mặc nó kêu rên, mặc nó van xin, 4 gương mặt nhìn hau háu vào cặp vú đầy sửa, cái mu cao cao với một chùm lông rậm, cái thân hình nở điều của gái một con. Một tay che lồn. Một tay che ngang vú, thân thể nó trở nên khêu gợi hơn dưới ánh đèn dầu.
Cả bốn khiêng nó lên giường, thằng Tàu già chồm lên trước, từ lâu, từ ngày vợ nó chết, khí nó chưa được xịt vào lồn của người đàn bà nào cả, ngoại trừ khi nó thủ dâm, thằng Tàu già nghiến răng, nó dập liên tục vào háng của Nga. Những thằng còn lại, đứa thì vú, đứa vuốt ve… Rồi thì từng thằng một, chúng leo lên tuột xuống trên thân thể của Nga. Nó nghiến răng, nhắm mắt <Ôi! Khốn nạn cho một kiếp ngưới> Kiếp người nó đang mang.